Lục lại đống báo cũ ở nhà, tình cờ gặp bài thơ này. Không hiểu sao mình lại đọc, vì bình thường vẫn ghét cay ghét đắng thơ với thẩn. Càng đọc càng ngấm, thế mới lạ. Cứ như viết cho chính mình vậy.
Trò trẻ
Rồi một ngày sẽ hết những câu thơ
Ta viết tặng riêng ta – mười tám tuổi
Ta viết cho những tháng ngày rong ruổi
Để đối diện với mình – thảng thốt – nghĩ suy
Có một ngày như kẻ đa nghi
Ta không tin những gì đã có
Có một ngày ánh đèn vàng đại lộ
Soi giọt mưa hắt chéo bước hai người
Rồi một ngày ta thờ ơ nở nụ cười
Xốc ba lô trên vai, rảo bước
Vẫy tay chào hai người rồi đi trước
Có điều gì chống chếnh sau lưng?
Rồi một ngày vơi dần những bâng khuâng
Ta phác họa ra ta thành kẻ khác
Mũ lưỡi trai và thùng thình áo khoác
Nguỵ trang mình kiêu ngạo, thản nhiên…
Rồi tình cờ gặp nhau trong quán quen
Loa thùng cũ và những bài ca cũ
Ta mỉm cười, giả đò: “Chao, buồn ngủ
Tớ phải về, hai ấy ở lại vui….”
Một mình đi trên vỉa hè – quen rồi
Không đợi nữa tiếng phanh xe đánh “két”
Và nếu có…ta cũng đâu cần biết
Ta hôm nay đã khác hôm qua.
Bạn bè quen, gặp hỏi: “Quên rồi à?
Cái thằng hay đi cùng lần trước?”
Ta mỉm cười vẫy tay, cất bước:
“Tớ bây giờ phớt hết. Bye bye!”
Cơn mưa mùa đông hôm nay chợt lạnh vai
Thèm đến khóc một người để tin cậy
Chiếc ô đó trong tay như dấu phẩy
Ngắt giữa chừng… niềm kiêu hãnh vỡ làm đôi…
Filed under: Thơ cho ngày cũ |
Leave a comment